Yêu say đắm rồi bị phụ tình, tôi trở nên hư hỏng và buông thả cho đến ngày gặp anh...

( PHUNUTODAY ) - Tôi là gái hư, trong mắt tất cả mọi người đều như vậy... Tôi chẳng buồn để ý, nhưng đến giờ phút này... tôi bỗng thấy mỏi mệt vô cùng.

 30 tuổi, khi tất cả những cô gái khác đều đã yên ổn cùng người đàn ông của họ, cùng gia đình và những đứa con ngoan... Thì tôi vẫn chênh vênh, với những cuộc tình đến rồi đi trong chớp nhoáng.

Tôi biết yêu lần đầu năm 20 tuổi. Người đàn ông tôi yêu hơn tôi 5 tuổi, chín chắn, trưởng thành. Anh là người đầu tiên quan tâm tôi nhiều như thế, là người đầu tiên khiến tôi thấy rung động mãnh liệt, khiến tôi muốn yêu và được yêu. Anh là người khơi gợi tất cả những xúc cảm mạnh mẽ nhất của người con gái đang độ tuổi yêu đương cháy bỏng.

Tôi yêu anh say mê, không toan tính, hoàn toàn trong sáng, hoàn toàn bản năng... và tất nhiên, tôi cũng trao thứ quý giá nhất của mình cho anh trong ngày kỷ niệm 1 năm yêu đương của hai đứa.

phu-tinh

Sau này, khi nghĩ lại, tôi mới thấy mình mù quáng. Cũng bởi vì yêu thương anh quá, tin tưởng anh quá nên khi anh chán tôi, lừa dối tôi và hẹn hò với người khác sau lưng tôi vẫn không hề hay biết. Tận đến ngày bắt tận tay anh ôm hôn người con gái khác tôi mới chết điếng người. Tôi tát anh một cái rồi bỏ đi, anh không giữ tôi, cũng không một lời giải thích, chúng tôi chia tay hoàn toàn từ lần đó.

Bị phụ tình, tôi đau khổ vật vã, khóc lóc như một con điên, và sống bất cần từ dạo đó.

Tôi không tin vào tình yêu, không tin ai, trong lòng chỉ còn nỗi ngờ vực, hận thù. Cũng từ đó, tôi coi tình yêu là thứ rẻ mạt nhất trên đời. Tôi không xa lánh, mà ngã vào nó với sự bất cần, hư hỏng nhất.

Tôi không nhớ nổi mình yêu bao nhiêu người, lên giường với bao nhiêu gã. Có những mối tình chẳng nổi tháng trời, lâu lắm cũng đôi ba tháng là tôi chán. Người đến với tôi, cũng có người chơi bời, nhưng cũng có những người chân thật. Nhưng trái tim tôi không mở cửa cho ai được, tất cả nguội lạnh hết rồi.

phu-tinh.01

Người ta nhìn tôi khinh ghét, nói tôi hư hỏng, tôi mặc kệ.

Những tưởng mọi thứ cứ thế vô nghĩa mà trôi đi cho đến ngày tôi gặp anh. Một người hiền lành, tôi cảm nhận được sự chân tình của anh. Tôi thấy mình rung động, thứ cảm xúc đã lâu lắm rồi tôi tưởng mình không nhớ nổi.

Nhưng tôi không dám, nghĩ đến quãng thời gian vừa rồi, tôi chợt ghê sợ chính bản thân mình. Tôi thấy mình không xứng với anh, tôi thấy mình nhơ nhớp, tệ hại vô cùng... Tôi phải làm sao đây?

Theo:  khoevadep.com.vn copy link